NĂM DÒNG SÁNG TỪ BI BÁC ÁI
Hồ Tĩnh Tâm
Chia tay tôi trên màn hình, em ăn quấy quá một vài miếng lấy có, thay vội bộ quần áo, lật đật chạy ra đón xe bus, đến ngay ga tàu lửa Dietikon. Đứa cháu ở bệnh viện thành phố Zuerich, đang chờ kết quả hội chẩn, để chuẩn bị lên bàn mổ. Em cần phải có mặt để phiên dịch tiếng Đức, và ký vào quyết định cuối cùng: mổ hay là không.
Xuống tàu lửa, em cứ thế mà chạy bộ. Chạy như một vận động viên maraton thật sự. Dường như Chúa đang nâng bước cho em. Loáng cái, cổng bệnh viện đã hiện ra. Phía bên kia lối dành cho người đi bộ, có một gả đàn ông độ bảy lăm tuổi, mặc comple màu đen, đi đôi giày đen bóng loáng. Trông gả lịch lãm, nhưng đôi mắt hình như ánh lên sự thù hiềm, ghen tị, và cả ác tâm nữa. Linh tính mách bảo em hãy tránh xa loại người như vậy. Vâng, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của gả, đã nhận ra sự tà tâm, nó hiện ra lồ lộ, trong đôi con ngươi ẩn chứa sự nghi kị và gian giảo. Khi còn cách gả đàn ông ấy vài mét, em rẻ sang bên phải, chạy vào làn đường xe hơi.
Ôi trời. Gì thế này. Em ngã vập xuống đường, Hai đầu gối, hai cùi tay bầm dập và tóe máu. Gả đàn ông người Thụy Sĩ bề ngoài lịch lãm ấy, đã đưa thẳng chân trái ra, ngáng vào chân em. Tại sao gả lại làm như vậy? Tại sao gả lại tự biến mình thành một con thú?! Một con ác quỷ?! Gả và em, nào có ai biết ai là gì, nào có bao giờ thù hằn nhau đâu. Nếu chẳng may em đập đầu xuống nền đường, cái kính cận bể nát, rất dễ khiến đôi mắt của em trở nên mù lòa. Bấy giờ gả sẽ trở thành tội phạm. Sẽ phải ra hầu tòa. Sẽ phải ngồi trong nhà giam bóc từng tờ lịch. Chúa và mẹ Maria đã nâng đỡ, không để cho em bị đập đầu xuống đất.
Mới đây thôi. Khi ngồi tàu lửa từ Dietikon đến Zuerich, em đã đọc nghiến ngấu một tờ báo, trong đó có tin nhanh: một gả trai mười bảy tuổi, dừng xe đạp trước một chàng trai trạc tuổi mình, hỏi xin điếu thuốc, khi chàng trai trả lời không có thuốc, gả trai đã lặng lẽ rút con dao trong người, đâm thẳng vào bụng người đối diện. Nhát đâm mạnh vào sâu, khiến chàng trai gục chết ngay tại chỗ; còn gả trai mười bảy ấy, thót lên yên xe đạp, phóng biến vào màn đêm Zuerich, vào lúc 23h00. Tội ác của gả vị thành niên đã ghê gớm thế, tội ác của ông già bảy lăm này, vẫn còn là may cho em. Nếu lúc đó, ông ta có con dao trong người…
Khi mọi người chạy đến đỡ em dậy, dù đang rất đau, em vẫn kịp nhìn thẳng vào mắt gả đàn ông và nói:
- Chúa sẽ trừng phạt ông.
Bị bất ngờ trước người đàn bà ngoại quốc, nói rành rẽ tiếng mẹ đẻ của mình, gả đàn ông cụp mắt, lủi ngay vào đám đông.
Tự em, em đã khập khiểng đến thang máy, nhấn số để lên tầng có người cháu đang nằm, chờ em ký vào bản quyết định đồng ý mổ hay không. Trong phòng đợi lúc đó, có cả bác sĩ gây mê, và bác sĩ phẫu thuật. Họ cho gọi y tá đến rửa và băng bó vết thương cho em. Em xin phép họ, chờ cho em định thần trước khi quyết định. Mười lăm phút sau, trước khi ký quyết định, em nói với hai vị bác sĩ, vấn đề không phải chỉ là mổ, là thuốc men, mà còn là niềm tin của con người vào cuộc sống, niềm tin vào tâm đức của con người trước cuộc sống của con người. Cả hai vị bác sĩ đều gật đầu, và hỏi, em có phải là con gái của bệnh nhân. Nghe cháu em nói rằng, bà ta gọi em là dì, và tháng mười này, em vừa đúng năm mươi sáu tuổi, cả hai đã trố mắt ngạc nhiên, rồi bật cười thoải mái, trước sự trẻ trung đến bất chấp cả thời gian của em.
Em nói với tôi:
- Không sao đâu anh. Dầu gì mọi chuyện cũng đã qua. Em vẫn ngồi đây với anh. Còn ông ta, tự ông ta sẽ biết đọc kinh sám hối. Thế giới bây giờ có quá nhiều người già sống cô độc; ngoài cái tivi và Trại dưỡng lão, họ hoàn toàn cô độc trong sự bỏ rơi của con cháu. Thấy người khác ngập tràn hạnh phúc trong tình yêu, tình bạn, làm gì họ không ghen tị. Cứ để tự ông ta sám hối anh à.
Rồi em kể cho tôi nghe. Lúc trên tàu lửa, em đã gặp một người đàn bà sáu mươi tuổi, tên là Nair, gốc Brazin, qua Thụy Sĩ đã ba mốt năm, làm việc ở nhà thờ. Bà Nair nói rằng, bà có ý định trở về Brazin làm từ thiện, bằng tất cả những gì bà có. Em nắm bàn tay bà Nair, nói rằng, em cũng sẽ về Việt Nam làm từ thiện. Bà Nair choàng tay ôm chặt em vào lòng, nói em hãy lưu số liên lạc của bà ấy, bởi thế nào, nhất định hai người cũng sẽ còn gặp nhau.
- Anh à, nhìn gương mặt anh hốc hác quá đấy. Đừng bao giờ buồn vì bất cứ điều gì nha anh. Nỗi buồn, không những giết chết con người, mà còn có thể giết chết cả thế giới. Nhắm mắt lại đi, em sẽ truyền nhân điện cho anh.
Rồi em nói, tôi hãy tập trung nghĩ về em trong giây lát, nếu thấy em hiện lên, có nghĩa là em đã ở trong tôi, nguồn nhân điện đã tăng thêm khí lực cho tôi. Tôi nhắm mắt lại, và thấy em đứng bên dòng Limmat. Một con chim bồ câu đậu trên cánh tay em. Những nhành liễu rũ phía sau em. Dòng Limmat óng ánh nắng mặt trời lúc chiều tà. Mái tóc em bồng lên, như thể đang ươm đầy gió từ dãy Alp thổi đến. Hình như tôi nghe cả tiếng chuông nhà thờ Agatha, hay tiếng chuông nhà thờ Dietikon gì đấy. Tôi nhớ là lúc chúng tôi đi trên chuyến phà qua sông Cổ Chiên, bấy giờ đã gần sáu giờ chiều, em đã gọi tôi rất to: “dòng ánh sáng Phật thự đang chảy xuống kìa!”. Tôi lấy máy, ghi lại dòng ánh sáng ấy.
Lúc lên bờ. Em đã dừng xe trên bến Cầu Tàu, bởi em không thể cầm lòng trước cảnh hoàng hôn trên sông quá đẹp. Tôi biết là em luôn thích đắm mình vào với thiên nhiên. Ngay cả khi mất đi rồi, em cũng chỉ muốn tro hài cốt được rắc xuống một dòng sông, để em được bồng bềnh trên dòng chảy, để em được nhẹ nhàng thanh thoát. Tôi biết, tất cả bạn bè em ở Switzerland , đều gọi em là Bồ tát Ngàn Sao Sáng. Bồ Tát hay là Phật? Em nói, là Bồ Tát thì em còn được tái sinh, còn được giáng thế, để tiếp tục sống với tình yêu thương nhân loại. Phật tròn trịa quá, em làm sao có thể thành Phật. Em là Mộng Thúy. Em nói với tôi, em là rừng cây, là mây bay, là gió thổi, là cỏ lá, là hương hoa; còn tôi là hồ, là sông, là biển, để em soi vào, gieo vào, lang thang cùng tôi trên khắp cõi trần gian này. Vậy mà chính em đã nói với tôi, anh hãy đi theo em, hãy cùng em đi trên con đường còn trầm luân bể khổ, để hiểu hơn về con người, để yêu thương hơn về con người, để tận hiến tất cả tốt đẹp cho cuộc đời đến cùng kiệt. Em tin tưởng một cách hồn nhiên, rằng sau khi trút hơi thở cuối cùng, chúng tôi sẽ lại tái sinh, sẽ lại cùng nhau dấn bước, trên muôn vạn dặm đường của trái đất.
Tôi nói với em, tôi đang chưa biết khởi đi truyện ngắn thứ năm, về chuyện tình ảo và thực từ đâu. Em bảo tôi hãy xòe bàn tay ra, hãy nhìn thật kĩ vào bàn tay ấy, rồi hãy dùng năm ngón gõ lên bàn phím, những dòng ánh sáng của lòng từ bi, bác ái; hãy ghi khắc trong tâm thức của mình, về NHÂN TRÍ DŨNG, về TÍN NGHĨA LỄ. Tôi hỏi, sao không phải là mười ngón. Em cười, nếu không còn một bàn tay thì sao, cuộc đời ít khi có sự hoàn hảo tuyệt đối lắm. Mất và còn. Còn và mất. Cả hai luôn song song tồn tại. Nếu tôi còn cả hai bàn tay, tôi cũng phải giữ lấy một bàn tay, để khi cần mà thay thế. Em không thể thay thế cho tôi, tôi cũng không thể thay thế cho em, nhưng chúng tôi vẫn cần có nhau, tựa vào nhau, hỗ trợ cho nhau, để trở thành một thực thể của cuộc đời. Em và tôi, và cả gia đình của em, gia đình của tôi, tất cả cũng chỉ là một phần nhỏ nhoi, hiện hữu trong thế giới này.
Hãy xòe bàn tay ra. Hãy dùng năm ngón tay của mình, gõ yêu thương bằng nguồn ánh sáng từ bi bác ái, dâng tặng cuộc đời này.
HTT
Thứ Ba, 23 tháng 3, 2010
Trưa mùng 3 Tết Cah Dần ở nhà chị Hồ Lệ Dung
Sáng mùng 3 Tết Dzu chở ba đi rọi ảnh ở đường Nguyễn Huệ quận nhất, được ba lì xì 200 ngàn đấy.
Buổi trưa hai cha con ghé nhà chị Dung ăn cơm
Cháu Đoàn Thu Lệ Hoa chuẩn bị cơm trưa
có rau luộc đàng hoàng
bé Gia Mẩn
ai cũng gọi Gia Mẩn nên Dzu không nhớ cháu mình tên gì
cháu Thắng trước bàn thờ của gia đình
Bích Thạch- vợ chú Hồ Xuân Hải
bữa cơm trưa đã sẵn sàng
cháu Thắng đang lấy rượu cho ông ngoại và cậu Tâm
Dzu gọi điện mời được mẹ đến chơi
thế thôi, nhiều quá thì ngán
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)