THƯƠNG CHI CHO KHỔ TỚI BÂY CHỪ
Mùa đã tàn thu giọt sầu đêm em khóc
đầm đẫm bờ đê cỏ rối lối chân xưa
bước thời gian níu lại mấy cho vừa
tiếng đỗ quyên bào ruột gan như lửa
xa nhau rồi đồng vọng chiều chi nữa
sông Côn sông Côn khắc khoải một dòng trôi
Tựa vào nhau trăng sáng đến bồi hồi
ta tắm gió Vạn Gò Bồi em còn nhớ
cầu Trường Húc ca dao thành duyên nợ
con chim đồng tha cọng cỏ về đây
nắng úa chiều từng vạt tím vai gầy
hai nửa vầng trăng bao giờ gặp lại
đời lận đận cơ hàn thương nhau mãi
hương bưởi hương chanh thơm tận đáy lòng
nỗi riêng mình dòng nước đục mà trong
không nói được thì khóc mòn đêm thẳm
nẻo trần gian dặm đường còn xa lắm
buồn tàn thu chín rụng nỗi đau này
Lý mười thương câu lý hát trao tay
lau lách trắng nỗi muộn màng hiu hắt
đêm nhóm lửa nồng nàn đầy trong mắt
nghe rưng rưng Tuy Phước một mùa trăng
Nhớ thương chi cho khổ tới vĩnh hằng
thao thức nhớ thao thức thương vời vợi
ngủ đi em đêm dài không bến đợi
xa nhau rồi ta gởi gió cho nhau
ngàn trùng đau thắt ruột những cơn đau
còn nhung nhớ thì hẹn mùa cốm mới
theo bước chân thu tìm về bến đợi
Hầm Hô đá dựng vẫn chờ ta
Dzu- htt