THU GIỮA ĐỒNG NƯỚC NỔI
Hồ Tĩnh Tâm
Nỗi buồn trần gian thế
Thu từng chùm lìm lịm thả hoàng hôn
Anh lạc trong em như kẻ mất hồn
Vàng điên điển cháy rực đồng nước ngập
Chúng mình tan ra, chúng mình hòa nhập
Chòng chành ơi, xuồng ba lá mong manh!..
Da trời xanh, xanh đến là xanh
Cơn lũ cuốn trời xanh đi biền biệt;
Bìm bịp kêu đôi từng hồi nao niết
Trái bần rơi… dội tiếng vô tình…
Thu giữa đồng con nước nổi linh đinh
Bông súng trắng đến giật mình muốn khóc,
Mùa cá bống dáng em ngồi hong tóc
Thu cồn cào con nước bủa quanh em.
Buồn nhân thế, chao ôi, sao mà quen
Như cây lúa ngoi lên từ nước bạc;
Thu giữa đồng chạnh lòng xao xác
Kéo lũ về ký thác cuộc đời nhau.
Mùa Thu ơi, mùa bão lũ chia đau
Vòng bông súng buộc chúng mình chặt lại.
HTT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét