Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2007

chuyện vặt - hotinhtam

Chuyện nghe sao nói vậy:

CHUYỆN VẶT ĐẾN LÀ KHÓ CHỊU

Một lần tôi được mời đi dự buổi Lễ phát động gây qũy vì người nghèo, ở phường 5, thị xã. Mới sơ sơ bốn doanh nghiệp tư nhân, đã huy động được 60 triệu đồng. Anh bạn tôi nói:
- Thấy chưa! Không biết dựa vào người giàu thì đào đâu ra tiền mà giúp người nghèo, giúp người tàn tật.
Từ chuyện này, anh ta say sưa nói về cái sự giàu có của con người là “quan trọng” lắm. Đừng có ngu mà nói “người giàu cũng khóc” nhé! Người ta ai cũng biết, các nhà nước đế quốc đều phải nhảy múa theo điệu kèn của giai cấp tư sản, bởi giai cấp tư sản bỏ tiền ra vận động bầu cử cho người lãnh đạo của nhà nước. (Tôi bầu anh lên thì anh phải làm việc vì quyền lợi của tôi chứ!).
Nhà nuớc của ta là nhà nước của nhân dân, dân ta còn nghèo thì nhà nước phải lo. Xin tiền người giàu cho người nghèo cũng là một cách lo. Nếu trong nước có được nhiều người giàu thì cứ mặc sức mà xin; dân ta vốn có truyền thống “lá lành đùm lá rách mà”!
Nghe anh ta nói có lý, tôi đã tính chuyển sang chuyện khác, nhưng anh ta dã lại kề miệng tai tôi mà nói nữa.
Đại loại: Làm thế nào để có được nhiều người giàu mà vận động xin tiền cho người nghèo mới là vấn đề. Chính sách này. Vốn này. Cơ chế thông thoáng này. Thông tin này. Tiếp thị này… Ôi thôi, đủ thứ cần phải đề cập, cần phải giải quyết. Một người, một doanh nghiệp tự thân sẽ không thể nào làm giàu được. Cần nhất là phải có cơ chế, phải có luật. Anh ta thao thao bất tuyệt khiến tôi rối cả lên, chỉ nhớ mỗi ý ban đầu: muốn giúp người nghèo, chúng ta cần phải dựa vào người giàu.
Vậy mà đùng một cái, anh ta tuyên bố xanh rờn:
- Ông ạ! Khi đã có cơ chế, có chủ trương chính sách, thì cũng cần quy kết cái tội không biết làm giàu. Nhà nước tạo điều kiện, nhân dân giúp đỡ, xã hội quan tâm, vậy mà anh cứ nghèo mãi, thì rõ là anh có vấn đề đứt đuôi con nòng nọc. Ai cũng như ai, phải thấy cái “sự nghèo” là nhục mà tự trọng lấy giá trị con người của mình. Thương binh ngồi xe lăn mà còn biết làm ăn để hóa thân thành tỉ phú. Lành lặn đàng hoàng, vợ con bề bề đàng hoàng, mà chịu xếp vào hạng nghèo, nghe nó vô lý qúa!
Tôi không hiểu vì sao anh bạn lại quy kết cái sự nghèo của con người là “vô lý”.
Ngay như chính bản thân anh, nhà không có, đất không có, sống túm húm trong khu tập thể bằng đồng lương của hai vợ chồng, vậy mà cả hai vẫn đóng tiền cho ngày “vì người nghèo”, ngày “vì trẻ em nghèo khuyết tật”, và đủ thứ đóng gì gì đó nữa. Vậy là anh ta đã được xếp vào loại giàu trong xã hội, đã thoát ra khỏi cái sự “vô lý” để không bị quy kết về cái “tội” không biết làm giàu. Giỏi qúa đi chứ!
Nhưng mà thôi, nói làm gì nhiều đến cái chuyện vặt vãnh khó chịu này. Tôi đang hy vọng chờ nghe anh nói đến vấn đề khác, thì qủa nhiên là như thế.
- Ông cho mượn mấy chục được không? Chưa có lương, mà cả hai đứa con cùng lúc ngửa tay xin tiền đóng qũy “học sinh tự giác vì người nghèo”, ông ạ!

Hồ Tĩnh tâm

Không có nhận xét nào: